Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

DỰ THI SÁNG TÁC CHÀO MỪNG 20/11

THẦY
Lòng em xao xuyến bồi hồi
Chao ôi mái tóc thầy đà bạc phơ
Thầy em nay chỉ năm mươi
Mà sao tóc đã sương rơi như vầy?
Chỉ tại bụi phấn bay bay
Hay tại vì bởi em hay vô tình?
Thời gian cứ như vô hình
Bao trò đi cả, mình thầy trung kiên
Mái chèo thay những phấn viên
Thầy em là những người siêng đưa đò
Cho em cập những bến bờ
Mang bao tri thức phất cờ tương lai
(Trương Quốc Bảo - lớp 7/8 )
Kết quả hình ảnh cho THẦY CÔ

NGÔI TRƯỜNG MỚI NĂM NÀO

Khi em vào lớp sáu
Thầy cô cùng bạn mới
Ngôi trường đầy xa lạ
Bạn cũ chỉ còn ba
Ngày đầu thật gian khó
Giấc ngủ trưa không còn
Tạm biệt Đô-rê-môn
Thời khóa biểu nhiều môn
Cô giáo em tận tụy
Dìu dắt em từng ngày
Dạy em những điều hay
Vâng lời và lễ phép
Em ôm chồng sách vở
Gieo lòng những ước mơ
Trở thành thầy cô giáo
Dạy dỗ đàn trẻ thơ
Mai sau lớn xa trường
Dù ở xa quê hương
Em không thể nào quên
Những ngày cô dạy dỗ
                                                          ( Nguyễn Cao Văn Tâm- lớp 7/8)



NHỚ VỀ THẦY CÔ

    Tuổi học trò-cái tuổi hồn nhiên, trong sáng với biết bao kỉ niệm vui buồn, những sự ngỗ nghịch đáng yêu và cả những hạnh phúc khi cắp sách tới trường. Mỗi người khi lớn lên có lẽ đều để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy. Tuổi học trò với những mộng mơ, những lo âu bất chợt, những ý tưởng chợt đến rồi chợt đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường thân yêu, nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những vui buồn cùng ta. 
   Thầy cô, chỉ với hai tiếng ngắn ngủi thôi mà sao chúng em cảm thấy thiêng liêng và cao quý đến vậy. Có lẽ rằng, chính sự yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu trong lòng mỗi thầy cô. Thầy cô là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em vững bước trên con đường đầy hoài bão phía trước, là người chắp cánh những ước mơ cho chúng emđên một tương lai rạng ngời
  Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy.Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.Khi màn đêm buông xuống, tiếng kim đồng hồ tích tắc điểm nhịp thời gian cũng là lúc mọi vật chìm trong giấc ngủ! Bên ánh đèn, bên chồng giáo án, bên những bài kiểm tra   còn chờ phê điểm, cô giáo em chưa được nghỉ ngơi, cô vẫn miệt mài chuẩn bị cho bài giảng ngày mai lên lớp…Nhớ ngày 20/11 năm xưa, chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên cấp hai thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11 vui vẻ" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép ạ". Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô.Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
  Cuộc sống dù có bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học  sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai đây tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai đây tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình, những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.

(Nguyễn Văn Song Vĩnh - lớp 7/8)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét